Quốc Hội khóa mới: Cử tri mong muốn gì?
May 26, 2021
Nguyễn Phú Trọng bỏ phiếu hôm 23/5/2021 ở Hà Nội.
Tự tin như một nhà tiên tri đại bịp, sáng 23-5, ngay sau khi mở đầu màn diễn bầu cử Quốc Hội, Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng đã huênh hoang tự sướng: “Tôi tin tưởng, với ý nghĩa quan trọng của cuộc bầu cử lần này, đất nước ta sẽ bước vào một giai đoạn phát triển mới, ngày càng tốt đẹp hơn, đáp ứng được yêu cầu, nguyện vọng của cử tri và nhân dân cả nước”. (1)
Vơ vét bao tiền thuế, tiêu pha bao nhiêu giá trị tài nguyên của đất nước cho guồng máy công can chìm nổi, cho hệ thống tuyên giáo, cả hệ thống chính trị lùa dân đi bầu, chắc chắn là về hình thức, cuộc bầu bầu cử thành công rực rỡ với những con số đẹp như mơ. Nhưng với lòng tin của dân lại là chuyện khác.
Hy vọng gì khi phải bầu những người Đảng chọn!
“Ngày hội non sông” giữa mùa COVID đã đi qua, hơn 99% cử tri cả nước đã hy sinh thân mình tụ tập đông người hợp pháp để bầu ra Quốc Hội, HĐND đã được Đảng chọn sẵn. “Sự lựa chọn này đã được thông qua một quy trình hết sức chặt chẽ” (1)… Đến lượt mình, Quốc Hội do Đảng chọn sẽ tiếp tục bầu tín nhiệm lại một Chính phủ do Quốc Hội cũ đã bầu tín nhiệm trước khi kết thúc nhiệm kỳ.
Màn kịch dân chủ lẩn thẩn, rối rắm như đĩa hát bị cà lăm. Nó hài hước ở chỗ nhiều ứng cử viên Đảng chọn đủ tiêu chuẩn ngon lành nhưng chưa kịp bầu đã phải rút vì bị lộ chuyện trai trên gái dưới như ông Phó Ban Tuyên Giáo Trung Ương hay vì lem nhem nâng giá thiết bị y tế như ông Giám đốc Bệnh viện Bạch Mai…
Màn diễn cũng có bi ai khi các nghị viên từng có tiếng nói phản biện có trọng lượng nhiệm kỳ trước như Lưu Bình Nhưỡng không được giới thiệu ứng cử vì lớn tuổi; đại biểu trẻ người dân tộc Gia Rai Ksor Khắp không được giới thiệu mà chẳng biết lý do. Luật sư Trương Trọng Nghĩa, một đại biểu đầy trách nhiệm và đủ tầm nhìn của một chính khách phải tự ứng cử mà không được giới thiệu. May là có bề dày lịch sử chính trị đỏ như son ông không bị bắt như các người tự ứng cử khác nhưng xác suất thắng cử thì đầy rủi ro.
Ngược lại, ông Nguyễn Thiện Nhân, “người nam nói giọng bắc, không lừa bà con”, lại tái cử dù tuổi đã cao và suốt nhiệm kỳ vừa qua chỉ tạo được dấu ấn ở Sài Gòn bằng việc lấy tên cha mình đặt tên đường. Thủ Thiêm, Lộc Hưng vẫn còn đó món nợ với dân. Chánh án Nguyễn Hòa Bình nổi tiếng với “Hội đồng dao thớt” thẳng tiến vào Bộ Chính Trị và tiếp tục ứng cử Quốc Hội. “Tiến sĩ chân vịt” Bùi Văn Cường đã dọn đường dư luận đưa hai giảng viên đại học Tôn Đức Thắng, nhà báo Trương Châu Hữu Danh và nhóm Báo Sạch vào lò đã thành Tổng Thư Ký Quốc Hội khóa cũ và ứng cử trong khóa mới.
Chỉ với từng ấy tiếng nói trung thực mất đi và từng ấy gương mặt được chọn lựa ứng cử (đương nhiên là sẽ đắc cử 99% theo đúng quy trình), liệu cử tri, người dân có mong mỏi, hy vọng gì vào Quốc Hội, Chính Phủ nhiệm kỳ mới?
Nhà nước của Đảng và thân hữu
Chắc chắn có cử tri không chỉ mong đợi mà còn chủ động lập dự án, đầu tư quan hệ với chính quyền khóa mới để “chinh phục” vùng đất mới. Làn sóng Hà Nội, Thanh Hóa sẽ đỏ về Cần Thơ, tăng tốc cuộc Nam Tiến lần thứ ba. Bưởi Năm Roi nổi tiếng một thời đã đi vào quên lãng nhường chỗ cho dự án khu công nghiệp. Một nông trường Sông Hậu anh hùng đã rã tan theo làn sóng đầu tư, bà giám dốc Ba Sương suýt phải vào tù. Đó là bước tiến cũ, còn những vùng đất, đặc sản nào sẽ tiếp tục hy sinh cho “bước tiến mới”?
Sau Thủ Thiêm, Củ Chi, Nhà bè, Cần Giờ, Thủ Đức, sẽ có thêm nhiều đại gia địa ốc sân sau. Trong khi nhà nước và guồng máy tuyên truyền kêu gào hạ sốt đất thì Long Hậu, Phước Lại, Phước Lý của Cần Giuộc, Long An, rồi Tân Lân, Tân Tập và có thể cả Mỹ Lệ với giống lúa Nàng Thơm Chợ Đào danh tiếng “gao Cần Đước, nước Đồng Nai” không chóng thì chầy cũng sẽ bị bê tông hóa.
Nhưng niềm vui, mong đợi ấy chỉ có ở khoảng 1% cử tri là giới doanh nhân thân hữu. “Một giai đoạn phát triển mới” theo dự đoán của ông Trọng sẽ xảy ra với cánh kéo hai chiều ngay càng xa: danh sách tỉ phú Việt Nam sẽ có thêm vài gương mặt mới, bù lại người dân bị mất đất sẽ nhiều hơn, sẽ bần cùng hóa nhanh hơn theo tỉ lệ gia tăng của các dự án đô thị, sân golf. Tài nguyên, môi trường đất nước sẽ bị vắt kiệt.
Thanh niên miền Tây sẽ tiếp tục giấc mơ “đi Bình Dương” làm thuê. Con gái miền Tây sẽ nối tiếp nhau lấy chồng Hàn, Đài, Trung Quốc. Dân nghèo Thanh, Nghệ sẽ vay tiền đầu tư cho con cháu xuất ngoại đi Anh, Pháp, Nga để lao động khổ sai. Tài năng kinh bang tế thế của giới tinh hoa, của chính phủ Đảng chọn dân bầu không phải là tạo ra cái bánh mới, giá trị mới cho đất nước, người dân mà chỉ biết dùng quyền lực Nhà nước cướp đất của người dân, bán rẻ tài nguyên.
Ngay đến tài sản quý giá mà người dân sáng tạo ra Nhà nước cũng không quý trọng giữ gìn. Nông sản Việt cứ trầm luân trong vòng tay bạn vàng Trung Quốc và nông dân khánh kiệt với điệp khúc buồn được mùa mất giá. Hết “tiêu điều vải nghệ” nay đến thanh long, sầu riêng, xoài cam quýt. Mỗi vụ thu hoạch đáng lẽ là một mùa vui thì phải cứ giải cứu như là tai họa.
Mới đây nhất, thời sự nhất của chính nhiệm kỳ Chính phủ hiện hữu, giống lúa ST 25 được vinh danh ngon nhất thế giới bị cướp danh hiệu ở nước ngoài. Chính phủ cũng để một mình chủ nhân Hồ Quang Cua đơn độc ứng phó. Kỹ sư Cua bất lực trước thương trường phức tạp đánh tiếng bán thương hiệu ST 25 cho Nhà nước (2). Gần một tháng trôi qua “Nhà nước do dân, vì dân, tạo nước tiến mới” vẫn lặng thinh trước lời kêu cứu này. Chương trình hành động của ứng cử viên, Bộ Trưởng Bộ Công Thương không có từ nào cho giống gạo ngon nhất thế giới này.
Người dân có thể trông cậy gì vào một quan đầu tỉnh từng để cho Đường Nhuệ cho vay nặng lãi, cưỡng chế doanh nghiệp, ăn tiền trên xác chết theo đúng nghĩa đen hoạt động trong suốt nhiệm kỳ? Người dân có thể hy vọng gì vào guồng máy Chính phủ khi sự việc đổ bể tung tóe thì quan đầu tỉnh ung dung được bổ nhiệm làm Bộ Trưởng Công Thương?https://www.youtube.com/embed/00vlPyQBU6Q
Trả quyền lại cho dân!
Ông Nguyễn Phú Trọng đã phun lên báo chí một ước mong thật đẹp “mong muốn tất cả các vị đại biểu Quốc hội khóa XV và đại biểu HĐND các cấp nhiệm kỳ này sẽ hết lòng vì nước, vì dân, phụng sự Tổ quốc, phục vụ nhân dân, thực hiện đầy đủ trách nhiệm, nghĩa vụ cao cả của mình theo đúng Hiến pháp và pháp luật đã quy định”. (1)
Đó là cũng mong muốn chung của mọi người dân nhưng ước mơ là cái mà người ta không phải mất tiền mua. Làm lãnh tụ không thể ngồi trong :”phòng máy lạnh” ban bố ước mơ mà phải vạch ra con đường, cách thức đạt đến ước mơ ấy.
Với tầm lý luận tiến sĩ Mác Lê, ông từng hiểu và thừa nhận rằng con đường XHCN là con đường không có điểm đến. Mô hình độc đoán của Liên Xô và Đông Âu đã sụp đổ. Mô hình toàn trị phương Đông của Trung Quốc cũng chỉ tạo ra sự giàu có cho tầng lớp cầm quyền.
Hàng chục năm qua, công sức, tâm trí của ông giành tất cả để duy trì thể chế toàn trị, khư khư nắm giữ độc quyền lãnh đạo của Đảng với Nhà nước và cả hệ thống chính trị, bóp nghẹt mọi quyền tự do dân chủ của người dân. Cái lò ông lập ra là để thanh toán các đối thủ chính trị, duy trì quyền lực cá nhân. Thật tâm mong muốn của ông là chỉ bao nhiêu đó. Những đại biểu do ông lựa chọn là Nguyễn Hồng Diên, Nguyễn Hòa Bình bất tài, táng tận lương tâm thì có bao giờ phục vụ người dân.
Mong muốn đầu môi chót lưỡi của ông không mới, hơn năm năm trước, “vị cha già” của ông đã cho nhân dân Việt ăn cái bánh vẻ một đất nước “to đẹp hơn 10 lần” để kéo dân tộc vào cuộc chiến tương tàn, đến ngày thống nhất thì mất Hoàng Sa, một phần Trường Sa, dân mất tự do. Thời đại của ông còn tệ hai hơn, lệ thuộc Trung Quốc đến đánh mất chủ quyền, đất đai, rừng biển bị bán sỉ bán lẻ cho Trung Quốc.
Dưới guồng máy áp bức từ tư tưởng đến hành vi của tuyên giáo, công an, người dân Việt vẫn phản kháng, bất bình vạch trần luận điệu giả dối mị dân đó. Không chỉ biểu thị bằng thái độ, mà còn cả bằng văn học. Cố nhà văn Trang Thế Hy viết Về Nhà Trước Những Cơn Mưa, Trần Huy Quang viết Linh Nghiệm mỉa mai chân xác mà cay độc lời hứa hão của những tên tiểu nhân muốn làm thánh nhân.
Muốn Quốc Hội thật sự “vì nước, vì dân, phụng sự Tổ quốc, phục vụ nhân dân” không có gì khó cả. Hãy sửa đổi Hiến Pháp xóa bỏ hai cái tai ách lớn nhất của dân tộc là sự độc quyền lãnh đạo của Đảng và sự độc quyền sở hữu đất đai của nhà nước. Lúc ấy không cần phải đốt lò, vì cán bộ nhà nước không ăn đất thi chi còn tham nhũng vặt. Hãy trả cho dân món nợ khó đòi hàng chục năm qua là Luật Biểu Tình và Luật về quyền lập Hội.
Tấm mù xoa không che được mặt trời. Dù tô vẽ, dù vơ vét tiền dân làm phong màn diêm dúa cho vở kịch bầu cử có tốn kém công phu đến đâu thì một quốc hội có đến trên 90% thành viên là của Đảng giới thiệu cho ứng cử, 10% còn lại là người được Đảng duyệt cho ứng cử cũng vẫn là một phường chèo hát theo tuồng của Đảng, phải ra luật do Bộ chính trị đã quyết rồi.
Quyền lực, sự đàn áp và mị dân dối trá có thể gây ra sự sợ hãi chứ không thể dập tắt lòng khinh ghét của dân.
Chắc chắn, ông Trọng rất sợ những điều người dân mong muốn nên phủ chụp lên những người bộc lộ cho mong muốn chính đáng ấy bao nhiêu là khái niệm “âm mưu diễn biến hòa bình”, “tự chuyển biến, tự chuyển hóa”, ”thế lực thù dịch” và theo nguyên tắc của chuyên chính vô sản là đàn áp bằng bạo lực của công an, tòa án.
Nguồn: RFA/Gió Băc